Nê-hê-mi
6 Xảy khi San-ba-lát, Tô-bi-gia, Ghê-sem, là người A-rạp, và các thù-nghịch chúng tôi khác, hay rằng tôi đã xây-sửa vách-thành rồi, không còn nơi hư-lủng nào nữa, dầu cho đến lúc ấy tôi chưa tra cánh cửa, 2 thì San-ba-lát và Ghê-sem, sai đến nói với tôi rằng: Hãy đến, ta sẽ gặp nhau trong một làng nào tại trũng Ô-nô. Nhưng chúng có ý làm hại tôi. 3 Tôi sai sứ-giả đến nói cùng chúng rằng: Ta mắc làm công-việc lớn, xuống không đặng. Lẽ nào để công-việc dứt trong khi bỏ nó đặng đi xuống với các ngươi? 4 Chúng sai nói với tôi bốn lượt như vậy; song tôi đáp lại với chúng cũng y nhau.
5 Lần thứ năm, San-ba-lát sai kẻ tôi-tớ người, cũng như cách cũ, có cầm thơ không niêm nơi tay; 6 trong thơ có viết rằng: Trong các dân-tộc người ta nghe đồn và Gát-mu nói rằng: Ông và người Giu-đa toan nhau dấy loạn; tại cớ ấy, nên ông mới xây-sửa vách-thành; và cứ theo lời đồn đó, tất ông muốn lên làm vua của chúng. 7 Lại ông có lập những tiên-tri đặng truyền-giảng về ông tại trong Giê-ru-sa-lem rằng: Có một vua trong xứ Giu-đa! Bây giờ người ta chắc sẽ tâu cho vua nghe cũng các việc ấy; vậy, hãy đến, để chúng ta nghị-luận với nhau.
8 Tôi sai nói với người rằng: Những điều ngươi nói, chẳng có ai làm chút nào; nhưng chính trong lòng ngươi có đặt nó ra. 9 Vì chúng nó muốn nhát cho chúng tôi hết thảy đều sợ-hãi; chúng nó rằng: Tay của chúng nó sẽ bị mỏi-mệt, không làm công-việc nữa.—Vậy bây giờ, hỡi Chúa, hãy làm cho tay tôi mạnh-mẽ.
10 Đoạn, tôi đi đến nhà của Sê-ma-gia, con trai của Đê-la-gia, cháu của Mê-hê-ta-bê-ên (người ấy đã rút ẩn ở đó); người nói rằng: Chúng ta hãy gặp nhau tại trong nhà của Đức Chúa Trời, chính giữa đền-thờ, rồi chúng ta sẽ đóng các cửa đền-thờ lại; vì chúng nó sẽ đến giết ông; ấy lúc ban đem mà chúng nó toan đến giết ông. 11 Tôi nói: một người như tôi đây sẽ chạy trốn ư? Người nào như tôi đây vào trong đền-thờ mà lại được sống sao? Tôi không vào đâu. 12 Tôi nhìn-biết chẳng phải Đức Chúa Trời có sai người đến, vì người nói lời tiên-tri đó nghịch với tôi. Tô-bi-gia và San-ba-lát đã mướn người vậy. 13 Vì tại đó, người được trả tiền công đặng khiến tôi sợ-hãi, dụ tôi phạm tội, hầu cho chúng nó có cớ đồn tiếng xấu-xa, và làm sỉ-nhục tôi.
14 Đức Chúa Trời tôi ôi! xin hãy nhớ Tô-bi-gia và San-ba-lát, tùy theo các công-việc nầy mà hai người đã làm; xin cũng nhớ đến Nô-a-đia, nữ tiên-tri, và các tiên-tri khác đã muốn làm cho tôi sợ-hãi!
15 Vậy, ngày hai mươi lăm tháng Ê-lun, vách-thành sửa xong, hết năm mươi hai ngày.
16 Khi những thù-nghịch chúng tôi hay được điều đó, thì các dân-tộc chung-quanh chúng tôi đều sợ-hãi và lấy làm ngã lòng; vì chúng nó nhìn-biết rằng công-việc nầy thành được bởi Đức Chúa Trời của chúng tôi. 17 Cũng trong những ngày ấy, có các người tước-vị của xứ Giu-đa gởi lắm thơ từ cho Tô-bi-gia, và Tô-bi-gia đáp thơ gởi lại cho chúng. 18 Vì tại Giu-đa có nhiều kẻ đã thề kết-hiệp với người, bởi người là rể của Sê-ca-nia, con trai của A-ra; và Giô-ha-nan, con trai người, đã cưới con gái của Mê-su-lam, là con trai của Bê-rê-kia. 19 Chúng cũng nói trước mặt tôi những việc tốt-lành của người và chúng học lại cho người các lời của tôi. Còn Tô-bi-gia gởi thơ để làm cho tôi sợ-hãi.