Gióp
9 Gióp đáp lời lại mà rằng:
2 Quả thật, tôi biết ấy là như vậy;
Nhưng làm thế nào cho loài người được công-bình trước mặt Đức Chúa Trời?
3 Nếu muốn tranh-biện với Ngài,
Thì một lần trong ngàn lần, loài người không thể đáp lời.
4 Đức Chúa Trời có lòng trí-huệ và rất mạnh-sức:
Ai cứng-cỏi với Ngài mà lại được may-mắn?
5 Ngài dời các núi đi,
Đánh đổ nó trong cơn giận Ngài; nhưng núi chẳng biết đến.
6 Ngài khiến đất rung-động khỏi nền nó,
Và các trụ nó đều chuyển-lay;
7 Ngài dạy-biểu mặt trời, nó bèn chẳng mọc,
Ngài đóng ấn trên các ngôi sao;
8 Một mình Ngài trải các từng trời ra,
Và bước đi trên các ngọn sóng biển;
9 Ngài dựng-nên sao bắc-đẩu, sao cày, và sao rua,
Cùng những lầu-các bí-mật của phương-nam.
10 Ngài làm những việc lớn-lao, không sao dò-xét được,
Những dấu-kỳ chẳng xiết cho được.
11 Kìa, Ngài đi qua gần tôi, mà tôi không thấy Ngài,
Ngài sang ngang trước mặt tôi, nhưng tôi chẳng nhìn thấy Ngài.
12 Kìa, Ngài vớ lấy mồi, ai ngăn-trở Ngài được?
Ai sẽ nói với Ngài rằng: Chúa làm chi vậy?
13 Đức Chúa Trời không hồi cơn giận Ngài;
Những kẻ giúp-đỡ Ra-háp đều cúi mình xuống dưới Ngài,
14 Phương chi tôi đáp lại với Ngài,
Và chọn lời tranh-biện cùng Ngài!
15 Dầu khi tôi công-bình, tôi cũng không dám đối lại cùng Ngài;
Nhưng tôi cầu-xin ơn của Đấng phán-xét tôi.
16 Mặc dầu tôi kêu-cầu, và Ngài đáp lời tôi,
Tôi cũng không tin rằng Ngài lắng tai nghe tiếng tôi.
17 Vì Ngài chà-nát tôi trong cơn gió-bão,
Và thêm nhiều vít-tích cho tôi vô cớ.
18 Ngài không để cho tôi hả hơi;
Nhưng Ngài khiến tôi no-đầy sự đắng-cay,
19 Nếu luận về sức-lực, kìa, Ngài vốn quyền-năng!
Nếu nói về lý-đoán, thì Ngài rằng: “Ai dám cáo-kiện ta?”
20 Dẫu rằng tôi công-bình, miệng mình sẽ lên án cho mình;
Tuy tôi trọn-vẹn, nó sẽ tỏ tôi ra gian-tà.
21 Dẫu tôi vô-tội, tôi không kể đến mình tôi,
Tôi khinh-bỉ mạng-sống tôi.
22 Ác và thiện thảy đều như nhau; bởi cớ ấy, nên tôi có nói:
Ngài tiêu-diệt người trọn-vẹn cũng như kẻ gian-ác.
23 Nếu tai-họa giết chết thình-lình,
Thì Ngài chê-cười sự thử-thách của người vô-tội.
25 Các ngày của tôi mau hơn kẻ trạm;
Nó trốn không thấy điều phước-hạnh.
26 Nó xớt qua mau như thuyền nan,
Như chim ưng xông vào mồi.
27 Nếu tôi nói: Tôi sẽ quên sự than-phiền tôi,
Bỏ bộ mặt buồn thảm tôi và lấy làm vui-mừng,
28 Thì tôi sợ-hãi các điều đau-đớn tôi,
Biết rằng Ngài không cầm tôi là vô-tội.
29 Phải, tôi sẽ bị định tội;
Nên cớ sao tôi làm cho mình mệt-nhọc luống-công?
30 Nếu tôi tắm trong nước tuyết,
Rửa tay tôi với nước tro,
31 Thì Ngài lại nhận tôi trong hầm,
Đến đỗi quần-áo tôi sẽ gớm-ghê tôi.
32 Vì Đức Chúa Trời chẳng phải loài người như tôi, mà tôi dám đối với Ngài,
Để chúng ta cùng đi chịu phán-xét.
33 Chẳng có người nào phân-xử giữa chúng ta,
Đặt tay mình trên hai chúng ta.
34 Ước gì Chúa rút roi Ngài khỏi tôi,
Khiến sự kinh-khiếp của Ngài chớ làm rối-loạn tôi nữa;
35 Bấy giờ, tôi sẽ nói, chẳng sợ Ngài;
Nhưng tôi chẳng được như vậy.