Thi thiên
(Thơ Đa-vít làm, hát về lễ khánh-thành cung-điện)
30 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi tôn-trọng Ngài, vì Ngài nâng tôi-lên,
Không cho phép kẻ thù-nghịch vui-mừng vì cớ tôi.
2 Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi ôi!
Tôi kêu-cầu cùng Chúa, và Chúa chữa lành tôi.
3 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã đem linh-hồn tôi khỏi Âm-phủ,
Gìn-giữ mạng-sống tôi, hầu tôi không xuống cái huyệt.
4 Hỡi các thánh của Đức Giê-hô-va, hãy hát ngợi-khen Ngài,
Cảm-tạ sự kỷ-niệm thánh của Ngài.
5 Vì sự giận Ngài chỉ trong một lúc,
Còn ơn của Ngài có trọn một đời;
Sự khóc-lóc đến trọ ban đêm,
Nhưng buổi sáng bèn có sự vui-mừng.
6 Còn tôi, trong lúc may-mắn tôi có nói rằng:
Tôi chẳng hề bị rúng-động.
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, nhờ ơn Ngài núi tôi được lập vững-bền;
Ngài ẩn mặt đi, tôi bèn bối-rối.
8 Đức Giê-hô-va ôi! tôi đã kêu-cầu cùng Ngài,
Và nài-xin cùng Đức Giê-hô-va mà rằng;
9 Làm đổ huyết tôi ra, Khiến tôi xuống mồ-mả, có ích chi chăng?
Bụi tro há sẽ ngợi-khen Chúa ư?
Há sẽ truyền-bá sự chân-thật của Ngài sao?
10 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nghe và thương-xót tôi:
Đức Giê-hô-va ôi! khá giúp-đỡ tôi.
11 Ngài đã đổi sự buồn-rầu tôi ra sự khoái-lạc,
Mở áo tang tôi, và thắt lưng tôi bằng vui-mừng;
12 Hầu cho linh-hồn tôi hát ngợi-khen Chúa không nín-lặng.
Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, tôi sẽ cảm-tạ Chúa đến đời đời.