Mác
6 Đức Chúa Jêsus đi khỏi đó, đến quê-hương mình, có các môn-đồ cùng đi theo. 2 Đến ngày Sa-bát, Ngài bắt đầu dạy-dỗ trong nhà hội; thiên-hạ nghe Ngài, lấy làm lạ mà nói rằng: Người bởi đâu được những điều nầy? Sự khôn-sáng mà người được ban cho là gì, và thể nào tay người làm được những phép lạ dường ấy? 3 Có phải người là thợ mộc, con trai Ma-ri, anh em với Gia-cơ, Giô-sê, Giu-đe, và Si-môn chăng? Chị em người há chẳng phải ở giữa chúng ta đây ư? Chúng bèn vấp-phạm vì cớ Ngài. 4 Song Đức Chúa Jêsus phán cùng họ rằng: Đấng tiên-tri chỉ bị quê-hương mình, bà-con mình và trong nhà mình khinh-dể mà thôi. 5 Ở đó, Ngài không làm phép lạ nào được, chỉ đặt tay chữa lành một vài người đau-ốm; 6 và Ngài lấy làm lạ vì chúng chẳng tin. Rồi Ngài đi khắp các làng gần đó mà giảng-dạy.
7 Ngài bèn kêu mười hai sứ-đồ, bắt đầu sai đi từng đôi, ban quyền-phép trừ tà-ma. 8 Ngài truyền cho sứ-đồ đi đường đừng đem chi theo hết, hoặc bánh, hoặc bao, hoặc tiền-bạc trong dây lưng, chỉ đem một cây gậy mà thôi; 9 chỉ mang dép, đừng mặc hai áo. 10 Ngài phán cùng sứ-đồ rằng: Hễ nhà nào các ngươi sẽ vào, hãy cứ ở đó, cho đến khi đi. 11 Nếu có chỗ nào, người ta không chịu tiếp các ngươi, và cũng không nghe các ngươi nữa, thì hãy đi khỏi đó, và phủi bụi đã dính chân mình, để làm chứng cho họ. 12 Vậy, các sứ-đồ đi ra, giảng cho người ta phải ăn-năn; 13 đuổi nhiều ma-quỉ, xức dầu cho nhiều kẻ bịnh, và chữa cho được lành.
14 Vả, vua Hê-rốt nghe nói về Đức Chúa Jêsus (vì danh-tiếng Ngài đã nên lừng-lẫy), thì nói rằng: Giăng, là người làm phép báp-têm, đã từ kẻ chết sống lại; cho nên tự người làm ra các phép lạ. 15 Người thì nói: Ấy là Ê-li; kẻ thì nói: Ấy là đấng tiên-tri, như một trong các đấng tiên-tri đời xưa. 16 Nhưng Hê-rốt nghe vậy, thì nói rằng: Ấy là Giăng mà ta đã truyền chém, người đã sống lại. 17 Số là, Hê-rốt đã sai người bắt Giăng, và truyền xiềng lại cầm trong ngục, bởi cớ Hê-rô-đia, vợ Phi-líp em vua, vì vua đã cưới nàng, 18 và Giăng có can vua rằng: Vua không nên lấy vợ em mình. 19 Nhân đó, Hê-rô-đia căm Giăng, muốn giết đi. 20 Nhưng không thể giết, vì Hê-rốt sợ Giăng, biết là một người công-bình và thánh. Vua vẫn gìn-giữ người, khi nghe lời người rồi, lòng hằng bối-rối, mà vua bằng lòng nghe.
21 Nhưng, vừa gặp dịp-tiện, là ngày sanh-nhựt Hê-rốt, vua đãi tiệc các quan lớn trong triều, các quan võ, cùng các người tôn-trưởng trong xứ Ga-li-lê. 22 Chính con gái Hê-rô-đia vào, nhảy múa, đẹp lòng Hê-rốt và các người dự tiệc nữa. Vua nói cùng người con gái ấy rằng: Hãy xin ta điều chi ngươi muốn, ta sẽ cho. 23 Vua lại thề cùng nàng rằng: Bất kỳ ngươi xin điều chi, ta cũng sẽ cho, dầu xin phân nửa nước ta cũng vậy. 24 Nàng ra khỏi đó, nói với mẹ rằng: Tôi nên xin điều chi? Mẹ rằng: Cái đầu của Giăng Báp-tít. 25 Tức thì nàng vội trở vào nơi vua mà xin rằng: Tôi muốn vua lập-tức cho tôi cái đầu Giăng Báp-tít để trên mâm. 26 Vua lấy làm buồn-rầu lắm; nhưng vì cớ lời thề mình và khách dự yến, thì không muốn từ-chối nàng. 27 Vua liền sai một người lính thị-vệ truyền đem đầu Giăng đến. 28 Người ấy đi chém Giăng trong ngục; rồi để đầu trên mâm đem cho người con gái, và người con gái đem cho mẹ mình. 29 Môn-đồ Giăng nghe tin, đến lấy xác người chôn trong mả.
30 Các sứ-đồ nhóm lại cùng Đức Chúa Jêsus, thuật cho Ngài mọi điều mình đã làm và dạy. 31 Ngài phán cùng sứ-đồ rằng: Hãy đi tẻ ra trong nơi vắng-vẻ, nghỉ-ngơi một chút. Vì có kẻ đi người lại đông lắm, đến nỗi Ngài và sứ-đồ không có thì-giờ mà ăn. 32 Vậy, Ngài và sứ-đồ xuống thuyền đặng đi tẻ ra trong nơi vắng-vẻ. 33 Nhưng nhiều người thấy đi, thì nhìn-biết; dân-chúng từ khắp các thành đều chạy bộ đến nơi Chúa cùng sứ-đồ vừa đi, và đã tới đó trước. 34 Bấy giờ Đức Chúa Jêsus ở thuyền bước ra, thấy đoàn dân đông lắm, thì Ngài động lòng thương-xót đến, vì như chiên không có người chăn; Ngài bèn khởi-sự dạy-dỗ họ nhiều điều.
35 Trời đã chiều, môn-đồ tới gần Ngài mà thưa rằng: Chỗ nầy là vắng-vẻ, và trời đã chiều rồi; 36 xin cho dân-chúng về, để họ đi các nơi nhà-quê và các làng gần đây đặng mua đồ-ăn. 37 Ngài đáp rằng: Chính các ngươi phải cho họ ăn. Môn-đồ thưa rằng: chúng tôi sẽ đi mua đến hai trăm đơ-ni-ê bánh để cho họ ăn hay sao? 38 Ngài hỏi rằng: Các ngươi có bao nhiêu bánh? Hãy đi xem thử. Môn-đồ xem-xét rồi, thưa rằng: Năm cái bánh và hai con cá. 39 Ngài bèn truyền cho môn-đồ biểu chúng ngồi xuống hết thảy từng chòm trên cỏ xanh. 40 Chúng ngồi xuống từng hàng, hàng thì một trăm, hàng thì năm chục. 41 Đức Chúa Jêsus lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn, rồi bẻ bánh ra mà trao cho môn-đồ, đặng phát cho đoàn dân; lại cũng chia hai con cá cho họ nữa. 42 Ai nấy ăn no-nê rồi; 43 người ta lượm được mười hai giỏ đầy những miếng bánh và cá còn thừa lại. 44 Vả, số những kẻ đã ăn chừng năm ngàn người.
45 Rồi Ngài liền giục môn-đồ vào thuyền, qua bờ bên kia trước mình, hướng đến thành Bết-sai-đa, trong khi Ngài cho dân-chúng về. 46 Ngài lìa khỏi chúng rồi, thì lên núi mà cầu-nguyện. 47 Đến tối, chiếc thuyền đương ở giữa biển, còn Ngài thì ở một mình trên đất. 48 Ngài thấy môn-đồ chèo khó-nhọc lắm, vì gió ngược. Lối canh tư đêm ấy, Ngài đi bộ trên biển mà đến cùng môn-đồ; và muốn đi trước. 49 Môn-đồ thấy Ngài đi bộ trên mặt biển, ngờ là ma, nên la lên; 50 vì ai nấy đều thấy Ngài và sợ-hoảng. Nhưng Ngài liền nói chuyện với môn-đồ và phán rằng: Hãy yên lòng, ta đây, đừng sợ chi. 51 Ngài bèn bước lên trên thuyền với môn-đồ, thì gió lặng. Môn-đồ càng lấy làm lạ hơn nữa; 52 vì chẳng hiểu phép lạ về mấy cái bánh, bởi lòng cứng-cỏi.
53 Khi Ngài và môn-đồ đã qua khỏi biển, đến xứ Ghê-nê-xa-rết, thì ghé thuyền vào bờ. 54 Vừa ở trong thuyền bước ra, có dân-chúng nhận-biết Ngài, 55 chạy khắp cả miền đó, khiêng những người đau nằm trên giường, hễ nghe Ngài ở đâu thì đem đến đó. 56 Ngài đến nơi nào, hoặc làng, thành, hay là chốn nhà-quê, người ta đem người đau để tại các chợ, và xin Ngài cho phép mình ít nữa được rờ đến trôn áo Ngài; những kẻ đã rờ đều được lành bịnh cả.