Sáng thế
44 Sau đó, Giô-sép ra lệnh cho người cai quản nhà mình: “Hãy đổ đầy lương thực vào bao những người ấy, họ chở được bao nhiêu thì đổ đầy bấy nhiêu. Cũng hãy để lại tiền mỗi người nơi miệng bao của họ.+ 2 Còn cái chén của ta, cái chén bạc đó, thì hãy để nơi miệng bao người em út, cùng với số tiền mua thóc lúa của anh ta”. Ông liền làm theo lời Giô-sép dặn bảo.
3 Hôm sau, khi trời sáng, các anh em của Giô-sép ra về cùng với lừa của họ. 4 Họ đi khỏi thành chưa xa thì Giô-sép bảo người cai quản nhà ông: “Hãy lên đường! Đuổi cho kịp những người ấy và nói với họ: ‘Sao các ông lại lấy oán trả ơn? 5 Sao các ông lấy cái chén mà chủ tôi dùng để uống và giải điềm? Các ông làm vậy thật là ác!’”.
6 Ông ấy bắt kịp họ và lặp lại những lời đó. 7 Họ đáp: “Sao ngài lại nói vậy? Các tôi tớ ngài không bao giờ làm chuyện như thế! 8 Tiền đã tìm thấy nơi miệng bao mà chúng tôi còn mang từ xứ Ca-na-an đến trả cho ngài,+ vậy làm sao chúng tôi có thể lấy trộm bạc hay vàng trong nhà chủ ngài được? 9 Trong vòng các đầy tớ ngài đây, nếu ngài tìm thấy chén đó nơi người nào thì người ấy phải chết và những người còn lại sẽ làm nô lệ cho ngài”. 10 Người cai quản nói: “Được, như lời các ông nói: Cái chén được tìm thấy nơi người nào thì người ấy sẽ làm nô lệ cho tôi, những người còn lại coi như vô tội”. 11 Thế là mỗi người liền hạ bao mình xuống đất và mở ra. 12 Ông ấy lục soát kỹ, bắt đầu từ anh cả đến em út. Cuối cùng, cái chén được tìm thấy trong bao của Bên-gia-min.+
13 Các anh em bèn xé áo mình, mỗi người chất đồ lên lừa và trở lại thành. 14 Khi Giu-đa+ cùng các anh em vào nhà Giô-sép thì Giô-sép vẫn còn ở đó. Họ liền sấp mình xuống đất trước mặt ông.+ 15 Giô-sép hỏi họ: “Các ngươi đã làm gì thế? Các ngươi không biết người như ta có tài giải điềm sao?”.+ 16 Giu-đa đáp: “Chúng tôi biết nói sao với chúa đây? Chúng tôi biết nói gì bây giờ? Làm sao để chúa hiểu chúng tôi là người ngay thẳng? Đức Chúa Trời đã thấy lỗi lầm của các đầy tớ chúa.+ Giờ chúng tôi đều là nô lệ của chúa, người bị phát hiện đang giữ cái chén và cả chúng tôi nữa!”. 17 Nhưng Giô-sép nói: “Không bao giờ ta làm thế! Chỉ kẻ bị phát hiện đang giữ cái chén phải làm nô lệ cho ta thôi,+ còn các ngươi thì được yên ổn về với cha mình”.
18 Giu-đa lại gần Giô-sép và nói: “Thưa chúa, tôi van ngài, xin cho kẻ đầy tớ này nói vài lời với ngài, xin đừng nổi giận với kẻ đầy tớ này, vì ngài như là Pha-ra-ôn vậy.+ 19 Chúa đã hỏi: ‘Các ngươi còn cha hoặc anh em trai nào không?’. 20 Chúng tôi trả lời: ‘Chúng tôi còn người cha già và đứa em út sinh ra lúc cha đã già.+ Anh ruột nó đã mất,+ nó là đứa con trai duy nhất còn lại của mẹ nó+ nên cha chúng tôi rất thương nó’. 21 Rồi ngài nói với các đầy tớ ngài: ‘Hãy mang nó đến đây cho ta thấy tận mắt’.+ 22 Nhưng chúng tôi thưa: ‘Em chúng tôi* không thể rời cha. Nếu nó lìa cha thì người sẽ chết mất’.+ 23 Ngài lại bảo: ‘Nếu không mang theo em út các ngươi đến, các ngươi không được gặp mặt ta lần nữa’.+
24 Thế là chúng tôi về với cha, là đầy tớ ngài, và thuật lại cho cha những lời ngài nói. 25 Một thời gian sau, cha bảo: ‘Hãy quay lại đó mua ít lương thực cho chúng ta’.+ 26 Chúng tôi thưa với cha: ‘Chúng con không đi được. Nếu em út đi cùng thì chúng con mới đi, vì chúng con không được gặp mặt ông ấy nếu không mang theo em út’.+ 27 Cha tôi, là đầy tớ ngài, nói: ‘Các con biết rõ rằng vợ cha chỉ sinh được cho cha hai con trai.+ 28 Một đứa đã mất biệt và cha nghĩ: “Nó bị xé xác rồi!”,+ mãi cho đến nay vẫn không gặp lại nó. 29 Nếu các con cũng đem đứa này xa cách mặt cha và có tai nạn nào làm cho nó mất mạng thì các con sẽ khiến ông lão đầu bạc này phải đau khổ mà xuống mồ’.*+
30 Sự sống của cha tôi gắn liền với sự sống của đứa em này. Nếu bây giờ tôi trở về gặp cha, là đầy tớ ngài, mà không mang nó* theo 31 thì ngay khi không thấy nó,* hẳn cha sẽ chết, và chúng tôi sẽ khiến người cha đầu bạc phải sầu khổ mà xuống mồ.* 32 Kẻ đầy tớ ngài đã đứng ra bảo đảm với cha về đứa em này* rằng: ‘Nếu con không đem em về cho cha thì con sẽ chịu tội với cha mãi mãi’.+ 33 Vậy xin để tôi ở lại làm nô lệ cho chúa tôi, thay thế đứa em này,* hầu nó được đi về cùng các anh. 34 Làm sao tôi có thể trở về gặp cha mà không mang nó* theo? Tôi không thể chịu được khi thấy thảm họa ấy xảy đến với cha mình!”.