Quan điểm của Kinh Thánh
Tán tỉnh có gì sai?
“Tại sao chúng ta lại cho việc tán tỉnh là mánh khóe, lừa dối hay là sai quấy? Đâu có phải! Đây là một trò tiêu khiển! Một trò mà hai bên đều có lợi vì bạn làm người kia vui thích”.—Susan Rabin, giám đốc của trường dạy về nghệ thuật tán tỉnh, New York City.
CÓ NHIỀU người xem việc tán tỉnh là chuyện thông thường, vô hại và ngay cả cần thiết để thiết lập và duy trì sự giao thiệp với nhau. Tại những nước Tây Phương, hiện nay có nhiều sách, các bài trong tạp chí, và những khóa đặc biệt dạy những cử chỉ, dáng điệu, cách liếc, và nhìn chằm chằm là những điều không thể thiếu được trong “nghệ thuật tán tỉnh”.
Tán tỉnh là gì? Có nhiều định nghĩa và giải thích khác nhau. Một từ điển định nghĩa tán tỉnh là cử chỉ “lãng mạn phù phiếm hoặc quyến rũ tình dục”. Một từ điển khác định nghĩa tán tỉnh là giao tiếp “một cách lãng mạn mà không có ý đứng đắn”. Vì vậy, người ta dường như thường có khái niệm rằng người tán tỉnh là người tỏ tình cảm lãng mạn nhưng không có ý muốn kết hôn. Chúng ta có nên xem việc tán tỉnh là vô hại chăng? Quan điểm của Kinh Thánh là gì về việc tán tỉnh?a
Dù Kinh Thánh không nói rõ về việc tán tỉnh, nhưng chúng ta có thể xác định được quan điểm của Đức Chúa Trời. Bằng cách nào? Nhờ xem xét nguyên tắc Kinh Thánh liên quan đến vấn đề này. Làm như thế chúng ta trau dồi “tâm-tư luyện-tập mà phân-biệt điều lành và dữ”. (Hê-bơ-rơ 5:14) Trước nhất, chúng ta hãy xem việc tán tỉnh có phải là hành vi đứng đắn cho những người đã kết hôn.
Nếu một người đã kết hôn
Vợ chồng có cử chỉ âu yếm nhau tại nhà riêng là chuyện thường. (So sánh Sáng-thế Ký 26:8). Nhưng có cử chỉ như thế với ai đó ngoài vòng hôn nhân là trái với nguyên tắc của Đức Chúa Trời. Đức Giê-hô-va có ý định là vợ chồng có mối quan hệ mật thiết và tin cậy lẫn nhau. (Sáng-thế Ký 2:24; Ê-phê-sô 5:21-23) Ngài xem hôn nhân là thiêng liêng, vĩnh cửu. Ma-la-chi 2:16 nói về Đức Chúa Trời: Ngài “ghét người nào bỏ vợ”.b
Khi một người đã có gia đình đi tán tỉnh người khác thì có phù hợp với quan điểm của Đức Chúa Trời về hôn nhân không? Dù sao đi nữa, người đã lập gia đình mà tán tỉnh thì tỏ ra thiếu sự tôn trọng đối với sự sắp đặt thiêng liêng của Đức Chúa Trời về hôn nhân. Rồi, Ê-phê-sô 5:33 cũng bảo những người tín đồ Đấng Christ làm chồng “phải yêu vợ mình như mình” và vợ “thì phải kính chồng”. Vì việc tán tỉnh khơi dậy sự ghen tương, làm thế có tỏ ra yêu thương hay tôn trọng người hôn phối không?
Điều nghiêm trọng hơn là việc tán tỉnh có thể dẫn đến việc ngoại tình, một tội mà Đức Giê-hô-va thẳng thắn lên án và miêu tả nó như một hành động phỉnh dối. (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:14; Lê-vi Ký 20:10; Ma-la-chi 2:14, 15; Mác 10:17-19) Đúng thế, Đức Giê-hô-va coi việc ngoại tình là một tội nghiêm trọng đến đỗi Ngài cho phép người bị phụ bạc được quyền ly dị. (Ma-thi-ơ 5:32) Vậy thì chúng ta có thể nào tưởng tượng được là Đức Giê-hô-va lại chấp nhận một trò tiêu khiển nguy hại như là việc tán tỉnh? Đức Chúa Trời không chấp nhận điều này cũng như các bậc cha mẹ đầy yêu thương sẽ không cho con nhỏ chơi với dao bén.
Nói về việc ngoại tình, Kinh Thánh cảnh cáo: “Há có người nào để lửa trong lòng mình, mà áo người lại chẳng bị cháy sao? Há có ai đi trên than lửa hực, mà chân mình lại chẳng bị phồng chăng? Kẻ nào đi tới cùng vợ người lân-cận mình cũng vậy; phàm ai đụng đến nàng ắt chẳng được khỏi bị phạt”. (Châm-ngôn 6:27-29) Tuy vậy, dù cho người đã lập gia đình không bao giờ phạm tội ngoại tình, nhưng việc tán tỉnh cũng sẽ đưa đẩy người đó đến mối nguy hiểm khác nữa—bị dính líu vào việc được gọi là “quan hệ tình cảm bất chính”.
Quan hệ tình cảm bất chính
Một số người đã vun trồng mối quan hệ ngoài vòng hôn nhân, rồi từ đó nảy sinh những tình cảm lãng mạn, tuy không liên hệ về tình dục. Tuy nhiên, Chúa Giê-su đã cảnh cáo: “Hễ ai ngó đàn-bà mà động tình tham-muốn, thì trong lòng đã phạm tội tà-dâm cùng người rồi”. (Ma-thi-ơ 5:28) Tại sao Chúa Giê-su phản đối sự say mê chỉ ở trong lòng?
Một yếu tố là “từ nơi lòng mà ra... tà-dâm”. (Ma-thi-ơ 15:19) Tuy vậy, mối quan hệ như thế có hại mặc dù nó chưa tiến đến gần giai đoạn phạm tội ngoại tình. Có hại như thế nào? Một quyển sách nói về đề tài này giải thích: “Bất cứ hoạt động hoặc mối quan hệ nào chiếm mất nhiều thời giờ và sinh lực của đời sống vợ chồng thì đó là một hình thức của việc không chung thủy”. Vâng, sự quan hệ tình cảm bất chính cướp mất của người hôn phối thời giờ, sự quan tâm, và tình thương. Khi xem xét mệnh lệnh Chúa Giê-su là chúng ta phải cư xử với người khác như muốn người khác cư xử với mình, thì người đã lập gia đình hãy tự hỏi: ‘Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu người hôn phối của tôi tán tỉnh người khác?’—Châm-ngôn 5:15-23; Ma-thi-ơ 7:12.
Nếu một người đang có mối quan hệ tình cảm bất chính như thế, thì người đó phải làm gì đây? Một người đã kết hôn mà có lòng luyến ái không đứng đắn thì giống như một người đang lái xe mà lại ngủ gật. Họ cần phải nhận rõ tình thế và hành động một cách cương quyết ngay lập tức trước khi cuộc hôn nhân và mối quan hệ với Đức Chúa Trời bị đổ vỡ. Chúa Giê-su minh họa sự việc phải hành động quyết liệt khi ngài nói rằng dù cho những bộ phận quí giá như con mắt cũng phải móc bỏ đi hay cánh tay cũng phải chặt đi nếu vì nó mà ta mất đi vị thế tốt với Đức Chúa Trời.—Ma-thi-ơ 5:29, 30.
Do đó, điều khôn ngoan là giới hạn việc gặp người đó và cẩn thận chỗ gặp gỡ. Chắc chắn, bạn nên tránh ở riêng một mình với người đó, và nếu ở chỗ làm, giữ gìn lúc nói chuyện. Thậm chí có thể cần phải cắt đứt mọi liên lạc với người ấy. Và sau đó, phải biết tự chủ một cách nghiêm khắc về mắt, tư tưởng, cảm xúc, và hành vi. (Sáng-thế Ký 39:7-12; Thi-thiên 19:14; Châm-ngôn 4:23; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:4-6) Gióp, người đã có vợ, nêu ra một gương xuất sắc khi ông nói: “Tôi đã có lập ước với mắt tôi; vậy, làm sao tôi còn dám nhìn người nữ đồng-trinh?”—Gióp 31:1.
Rõ ràng là nguy hại và trái với Kinh Thánh khi một người đã kết hôn mà lại tán tỉnh. Tuy nhiên, quan điểm Kinh Thánh như thế nào về việc tán tỉnh giữa những người độc thân? Phải chăng việc này được xem là thông thường, vô hại, hoặc cần thiết để gây dựng mối quan hệ với người khác phái? Việc này có thể thật sự gây ra mối nguy hại nào không?
Còn những người chưa lập gia đình thì sao?
Không có gì sai quấy khi hai người độc thân tỏ tình với nhau, nếu mục đích của họ là đi đến hôn nhân và họ tránh các hành vi không trong sạch. (Ga-la-ti 5:19-21) Việc này có thể diễn ra vào giai đoạn đầu của thời kỳ tìm hiểu khi triển vọng tiến đến hôn nhân vẫn còn xa. Điều này không hẳn là không thích hợp nếu họ có ý định đứng đắn. Hành vi này không hẳn là tán tỉnh.
Nhưng nói sao nếu những người độc thân tỏ tình cảm lãng mạn với nhau như một trò đùa? Việc này có vẻ vô hại, vì họ chưa lập gia đình. Tuy nhiên, hãy xét đến việc có thể gây tổn thương về tình cảm. Nếu đối tượng hiểu lầm ý của người tán tỉnh, thì điều này có thể gây ra nỗi đau buồn khôn xiết cùng vết thương lòng. Thật đúng thay những lời nơi Châm-ngôn 13:12: “Sự trông-cậy trì-hoãn khiến lòng bị đau-đớn; nhưng khi sự ước-ao được thành, thì giống như một cây sự sống”! Mặc dầu cả hai đều nói họ hiểu rằng họ không thật sự để ý đến nhau—nhưng làm sao họ có thể biết một cách chắc chắn về những gì người kia thật sự nghĩ hay cảm thấy? Kinh Thánh cho câu trả lời: “Lòng người ta là dối-trá hơn mọi vật, và rất là xấu-xa: ai có thể biết được?”—Giê-rê-mi 17:9; so sánh Phi-líp 2:4.
Cũng phải nghĩ đến mối nguy hại của việc tà dâm, với hậu quả có thể là bị bịnh hoạn hoặc chửa hoang. Kinh Thánh cấm sự tà dâm, và những ai cố ý thực hành sẽ bị mất đi ân huệ của Đức Chúa Trời. Sứ đồ Phao-lô khôn ngoan cảnh giác các tín đồ Đấng Christ rằng muốn cưỡng lại sự cám dỗ, họ phải “làm chết các chi-thể của [họ]... tức là tà-dâm” và tránh “tình-dục luông-tuồng”, dẫn đến việc tà dâm. (Cô-lô-se 3:5; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:3-5) Nơi Ê-phê-sô 5:3, ông khuyên chúng ta là “chớ nên nói đến” sự tà dâm, tức là theo cách nhằm khơi dậy lòng ham muốn sai lầm. Sự tán tỉnh không phù hợp với lời khuyên này. Đức Chúa Trời cấm ngay cả việc chuyện trò không lành mạnh về tình dục.
Các nguyên tắc của Kinh Thánh cho thấy việc tán tỉnh có thể là tàn nhẫn đối với người khác và tỏ ra bất kính đối với Đức Giê-hô-va, Đấng Sáng Lập hôn nhân. Quan điểm của Kinh Thánh về việc tán tỉnh không đứng đắn quả là đầy yêu thương và phải lẽ, vì nó giúp ngăn ngừa làm tổn thương người khác. Bởi vậy những ai yêu mến Đức Chúa Trời sẽ tránh sự tán tỉnh không đứng đắn và cư xử với người khác phái với lòng thanh sạch và quí trọng.—1 Ti-mô-thê 2:9, 10; 5:1, 2.
[Chú thích]
a Chúng ta không nên nhầm lẫn với việc thân thiện mà không có tình ý gì cả.
b Xem bài “What Kind of Divorcing Does God Hate?” trong Awake! ngày 8-2-1994.
[Nguồn hình ảnh nơi trang 28]
© The Curtis Publishing Company