CHƯƠNG 44
Chúa Giê-su làm yên bão trên biển
MA-THI-Ơ 8:18, 23-27 MÁC 4:35-41 LU-CA 8:22-25
CHÚA GIÊ-SU LÀM YÊN BÃO TRÊN BIỂN GA-LI-LÊ
Chúa Giê-su vừa trải qua một ngày dài và mệt mỏi. Khi trời tối, ngài bảo các môn đồ: “Chúng ta hãy sang bờ bên kia”, tức là bờ bên kia vùng Ca-bê-na-um.—Mác 4:35.
Bờ đông của biển Ga-li-lê là vùng Giê-ra-sa. Vùng này cũng được biết đến là Đê-ca-bô-li. Các thành trong vùng Đê-ca-bô-li là trung tâm văn hóa Hy Lạp, dù cũng có nhiều người Do Thái sống ở đó.
Nhiều người thấy Chúa Giê-su rời khỏi Ca-bê-na-um; cũng có mấy thuyền khác cùng đi với ngài (Mác 4:36). Đây chỉ là một chuyến đi ngắn vì thật ra biển Ga-li-lê giống như một hồ nước ngọt lớn, với chiều dài khoảng 21km và chỗ rộng nhất khoảng 12km, nhưng đáy hồ thì sâu.
Dù là người hoàn hảo, Chúa Giê-su vẫn cảm thấy mệt mỏi sau khi tích cực làm thánh chức. Vì thế, khi họ giong buồm ra khơi, ngài xuống phía sau thuyền và tựa gối nằm ngủ.
Nhiều sứ đồ có khả năng chèo thuyền giỏi, nhưng đây không phải là chuyến đi dễ dàng. Xung quanh biển Ga-li-lê có nhiều núi và mặt biển thường khá ấm. Đôi khi khí lạnh từ núi tràn xuống, gặp khí nóng dưới mặt biển thì bất ngờ tạo nên cơn bão gió dữ dội. Đó là điều đang xảy ra. Các ngọn sóng đánh vào mạn thuyền khiến “nước tràn vào thuyền, rất nguy hiểm” (Lu-ca 8:23). Nhưng Chúa Giê-su vẫn ngủ say!
Những người chèo thuyền gắng sức lèo lái bằng kinh nghiệm vượt bão trước đây. Nhưng lần này thì khác. Hoảng hốt khi tính mạng bị đe dọa, họ đánh thức Chúa Giê-su và kêu lên: “Chúa ơi, cứu với, chúng ta sắp chết rồi!” (Ma-thi-ơ 8:25). Các môn đồ sợ sẽ bị chết chìm!
Khi thức giấc, Chúa Giê-su nói: “Sao anh em sợ đến thế, hỡi những người ít đức tin?” (Ma-thi-ơ 8:26). Rồi ngài ra lệnh cho gió và biển: “Suỵt! Yên lặng đi!” (Mác 4:39). Gió lớn liền ngừng, còn biển lặng như tờ. (Cả Mác và Lu-ca đều tường thuật sự kiện đầy ấn tượng này. Trước hết, họ nhấn mạnh việc Chúa Giê-su làm yên bão tố một cách kỳ diệu và sau đó nói đến việc các môn đồ thiếu đức tin).
Hãy hình dung điều này tác động ra sao đến các môn đồ! Họ vừa chứng kiến biển đang cuồn cuộn bão tố bỗng lặng như tờ. Sự khiếp sợ bao trùm lấy họ. Họ nói với nhau: “Thật ra người này là ai? Ngay cả gió và biển cũng vâng lệnh người”. Họ sang đến bờ bên kia an toàn (Mác 4:41–5:1). Còn những thuyền khác có lẽ đã quay lại bờ tây.
Chúng ta thật vững lòng khi biết Con Đức Chúa Trời có quyền năng kiểm soát các lực thiên nhiên! Khi Chúa Giê-su hoàn toàn chú tâm đến trái đất trong triều đại của ngài, nhân loại sẽ được sống yên ổn, không còn lo sợ tai ương!