Tin mừng do Giăng ghi lại
20 Vào ngày đầu tuần,* Ma-ri Ma-đơ-len đến mộ sớm,+ lúc trời còn tối. Bà thấy tảng đá chặn trước mộ đã được lăn đi.+ 2 Thế là bà chạy đến gặp Si-môn Phi-e-rơ và môn đồ kia, người mà Chúa Giê-su yêu mến.+ Bà nói với họ: “Người ta đã mang Chúa đi khỏi mộ,+ chúng tôi không biết họ đặt ngài ở đâu”.
3 Phi-e-rơ và môn đồ đó bèn đi ra mộ. 4 Cả hai cùng bắt đầu chạy, nhưng môn đồ kia chạy nhanh hơn Phi-e-rơ nên đến mộ trước. 5 Ông cúi xuống nhìn vào bên trong và thấy những băng vải lanh ở đó+ nhưng không bước vào. 6 Si-môn Phi-e-rơ đến sau, ông bước vào mộ thì thấy những băng vải lanh nằm đó. 7 Băng vải trên đầu ngài không để chung với những băng vải khác, nhưng được cuộn lại và đặt riêng một chỗ. 8 Bấy giờ, môn đồ đã đến mộ trước cũng bước vào. Ông nhìn thấy và tin. 9 Vì họ vẫn chưa hiểu câu Kinh Thánh nói rằng ngài phải được sống lại.+ 10 Rồi các môn đồ ấy trở về nhà mình.
11 Còn Ma-ri cứ đứng gần mộ mà khóc. Trong khi bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào mộ 12 thì thấy hai thiên sứ+ mặc áo trắng đang ngồi tại nơi thi thể Chúa Giê-su đã nằm, một vị ở phía đầu và một vị ở phía chân. 13 Họ hỏi: “Này bà, sao bà khóc?”. Bà trả lời: “Người ta đã mang Chúa của tôi đi, tôi không biết họ đặt ngài ở đâu”. 14 Nói xong, bà quay lại và thấy Chúa Giê-su đang đứng ở đó nhưng không biết người ấy là ngài.+ 15 Chúa Giê-su hỏi: “Này bà, tại sao bà khóc? Bà tìm ai?”. Bà nghĩ đó là người làm vườn nên nói: “Thưa ông, nếu ông đã mang ngài đi, xin cho tôi biết ông đặt ngài ở đâu, tôi sẽ đến lấy xác ngài”. 16 Chúa Giê-su nói với bà: “Ma-ri!”. Bà quay lại thưa với ngài bằng tiếng Hê-bơ-rơ: “Ráp-bô-ni!” (nghĩa là “Thầy!”). 17 Ngài bảo bà: “Đừng níu tôi nữa, vì tôi chưa lên với Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em tôi+ và nói với họ: ‘Tôi sắp lên với Cha tôi+ và Cha anh em, với Đức Chúa Trời tôi+ và Đức Chúa Trời anh em’”. 18 Ma-ri Ma-đơ-len đến báo tin cho các môn đồ: “Tôi đã thấy Chúa!”, rồi thuật lại những điều ngài đã nói với bà.+
19 Chiều tối hôm ấy, là ngày đầu tuần, khi các cửa nơi môn đồ nhóm lại đã khóa vì họ sợ người Do Thái,* Chúa Giê-su đến đứng giữa họ và nói: “Chúc anh em bình an”.+ 20 Nói xong, ngài cho họ xem hai bàn tay và sườn mình.+ Rồi các môn đồ vui mừng khi thấy Chúa.+ 21 Chúa Giê-su phán với họ lần nữa: “Chúc anh em bình an.+ Như Cha đã phái tôi,+ tôi cũng phái anh em”.+ 22 Sau khi nói lời ấy, Chúa Giê-su thổi trên họ và bảo: “Hãy nhận lấy thần khí thánh.+ 23 Nếu anh em tha tội cho ai thì tội ấy đã được tha; còn nếu anh em không tha tội cho ai thì tội ấy chưa được tha”.
24 Nhưng Thô-ma,+ một trong 12 sứ đồ và được gọi là Sinh Đôi,* không có mặt với họ lúc Chúa Giê-su đến. 25 Thế nên, các môn đồ kia nói với ông: “Chúng tôi đã thấy Chúa!”. Nhưng ông trả lời: “Nếu tôi không thấy dấu đinh trên tay ngài, không đặt ngón tay lên dấu đinh ấy và sờ vào sườn ngài+ thì tôi không bao giờ tin”.
26 Tám ngày sau, các môn đồ lại ở trong nhà, và Thô-ma cũng ở đó. Dù các cửa đều khóa nhưng Chúa Giê-su đến đứng giữa họ và phán: “Chúc anh em bình an”.+ 27 Rồi ngài bảo Thô-ma: “Hãy đặt ngón tay anh vào đây, hãy xem bàn tay tôi và lấy tay anh sờ vào sườn tôi. Đừng nghi ngờ nữa, nhưng hãy tin”. 28 Thô-ma đáp lời ngài: “Lạy Chúa tôi và Đức Chúa Trời tôi!”. 29 Chúa Giê-su nói với ông: “Có phải anh tin vì đã thấy tôi không? Hạnh phúc cho những ai không thấy mà tin”.
30 Thật vậy, Chúa Giê-su cũng làm nhiều dấu lạ khác trước mặt các môn đồ mà cuộn sách này không ghi lại.+ 31 Nhưng những điều này được viết lại để anh em tin Chúa Giê-su là Đấng Ki-tô, Con Đức Chúa Trời, và bởi lòng tin mà anh em có sự sống nhờ danh ngài.+