Châm ngôn
13 Con khôn-ngoan nghe sự khuyên-dạy của cha;
Song kẻ nhạo-báng không khứng nghe lời quở-trách.
2 Nhờ bông-trái của miệng mình, người hưởng lấy sự lành;
Còn linh-hồn kẻ gian-ác sẽ ăn điều cường-bạo.
3 Kẻ canh-giữ miệng mình, giữ được mạng-sống mình;
Nhưng kẻ nào hở môi quá, bèn bị bại-hoại.
4 Lòng kẻ biếng-nhác mong-ước, mà chẳng có chi hết;
Còn lòng người siêng-năng sẽ được no-nê.
5 Người công-bình ghét lời dối-trá;
Song kẻ hung-ác đáng gớm-ghê và bị hổ-thẹn.
6 Sự công-bình bảo-hộ người ăn-ở ngay-thẳng;
Nhưng sự gian-ác đánh đổ kẻ phạm tội.
7 Có kẻ làm bộ giàu, mà chẳng có gì hết;
Cũng có người làm bộ nghèo, lại có của-cải nhiều.
8 Giá chuộc mạng-sống loài người, ấy là của-cải mình;
Còn kẻ nghèo chẳng hề nghe lời hăm-dọa.
9 Sự sáng của kẻ lành soi rạng-ngời;
Nhưng đèn kẻ ác lại bị tắt đi.
10 Sự kiêu-ngạo chỉ sanh ra điều cãi-lộn;
Còn sự khôn-ngoan ở với người chịu lời khuyên-dạy.
11 Hoạnh-tài ắt phải hao-bớt;
Còn ai lấy tay thâu-góp sẽ được thêm của nhiều lên.
12 Sự trông-cậy trì-hoãn khiến lòng bị đau-đớn;
Nhưng khi sự ước-ao được thành, thì giống như một cây sự sống.
13 Kẻ nào khinh lời dạy, ắt bị hư-bại;
Còn ai kính-sợ giới-mạng, nấy được ban thưởng.
14 Sự dạy-dỗ của người khôn-ngoan vốn một nguồn sự sống,
Đặng khiến người ta tránh-khỏi bẫy sự chết.
15 Sự thông-sáng thật được ân-điển;
Song con đường kẻ phạm tội lấy làm khốn-cực thay.
16 Phàm người khôn-khéo làm việc cứ theo sự hiểu-biết;
Nhưng kẻ ngu-muội bày-tỏ ra sự điên-dại mình.
17 Sứ-giả gian-ác sa vào tai-họa;
Còn khâm-sai trung-tín khác nào thuốc hay.
18 Ai chối sự khuyên-dạy sẽ bị nghèo-khổ và sỉ-nhục;
Nhưng kẻ nào nhận-tiếp lời quở-trách sẽ được tôn-trọng.
19 Sự ước-ao mà được thành lấy làm êm-dịu cho linh-hồn;
Còn lìa-bỏ điều dữ, quả là sự gớm-ghiếc cho kẻ ngu-muội.
20 Ai giao-tiếp với người khôn-ngoan, trở nên khôn-ngoan;
Nhưng kẻ làm bạn với bọn điên-dại sẽ bị tàn-hại.
21 Tai-họa đuổi theo kẻ có tội;
Còn phước-lành là phần thưởng của người công-bình.
22 Người lành lưu-truyền gia-sản cho con-cháu mình;
Song của-cải kẻ có tội dành cho người công-bình.
23 Chỗ người nghèo khai phá sanh nhiều lương-thực;
Nhưng có kẻ bị tiêu-mất tại vì thiếu sự công-bình;
24 Người nào kiêng roi-vọt ghét con trai mình;
Song ai thương con ắt cần lo sửa-trị nó.
25 Người công-bình ăn cho phỉ dạ mình;
Còn bụng kẻ ác bị đói.