Dân số
35 Đức Giê-hô-va phán tiếp với Môi-se trong hoang mạc Mô-áp, gần sông Giô-đanh+ ở Giê-ri-cô: 2 “Hãy chỉ thị cho dân Y-sơ-ra-ên giao cho người Lê-vi các thành được lấy từ phần thừa kế để người Lê-vi ở,+ cũng phải giao cho người Lê-vi những đồng cỏ xung quanh các thành.+ 3 Người Lê-vi sẽ ở trong các thành, còn những đồng cỏ thì dành cho bầy súc vật của họ cùng mọi thú vật khác, đó cũng là nơi đặt những thứ dùng cho bầy súc vật. 4 Đồng cỏ của những thành mà các ngươi giao cho người Lê-vi sẽ trải dài 1.000 cu-bít,* tính từ tường bao quanh thành. 5 Bên ngoài thành, các ngươi phải đo 2.000 cu-bít ở mặt phía đông, 2.000 cu-bít ở mặt phía nam, 2.000 cu-bít ở mặt phía tây và 2.000 cu-bít ở mặt phía bắc, còn thành thì nằm ở giữa. Đó sẽ là những đồng cỏ của các thành thuộc về họ.
6 Các ngươi sẽ giao cho người Lê-vi 6 thành trú ẩn,+ tức là những thành mà người ngộ sát sẽ chạy đến trốn,+ cùng với 42 thành khác. 7 Các ngươi phải giao cho người Lê-vi tổng cộng 48 thành cùng đồng cỏ của các thành ấy.+ 8 Các thành mà các ngươi giao cho họ sẽ được lấy từ sản nghiệp của dân Y-sơ-ra-ên.+ Các ngươi hãy lấy nhiều từ nhóm lớn và lấy ít từ nhóm nhỏ hơn.+ Mỗi nhóm sẽ giao cho người Lê-vi một số thành tương ứng với phần thừa kế được nhận”.
9 Đức Giê-hô-va tiếp tục phán cùng Môi-se rằng: 10 “Hãy nói với dân Y-sơ-ra-ên: ‘Các ngươi sẽ băng qua sông Giô-đanh để vào xứ Ca-na-an.+ 11 Hãy chọn những thành mà các ngươi thấy thuận tiện để làm thành trú ẩn. Đó là nơi người ngộ sát, tức người vô ý giết người, sẽ chạy đến trốn.+ 12 Những thành ấy sẽ là nơi trú ẩn của các ngươi, tránh khỏi người báo thù huyết,+ để người ngộ sát không chết trước khi được xét xử trước dân chúng.+ 13 Đó là mục đích của sáu thành trú ẩn mà các ngươi cung cấp. 14 Các ngươi sẽ cung cấp ba thành ở phía bên này sông Giô-đanh+ và ba thành trong xứ Ca-na-an+ để làm thành trú ẩn. 15 Sáu thành ấy sẽ là nơi trú ẩn cho dân Y-sơ-ra-ên, cho ngoại kiều+ và người trú ngụ ở giữa họ, cho bất kỳ ai chạy đến trốn vì đã vô ý giết người.+
16 Nhưng nếu một người dùng vật dụng bằng sắt đánh chết người khác thì đó là kẻ sát nhân. Kẻ đó chắc chắn phải bị xử tử.+ 17 Nếu một người cầm một cục đá có thể gây chết người và đánh chết người khác thì đó là kẻ sát nhân. Kẻ đó chắc chắn phải bị xử tử. 18 Nếu một người cầm một vật dụng bằng gỗ có thể gây chết người và đánh chết người khác thì đó là kẻ sát nhân. Kẻ đó chắc chắn phải bị xử tử.
19 Người báo thù huyết là người sẽ xử tử kẻ sát nhân. Khi gặp kẻ sát nhân thì chính người báo thù huyết sẽ xử tử hắn. 20 Nếu một người xô ngã người khác vì căm ghét, hoặc ném vật gì vào người khác với ác ý và gây ra cái chết,+ 21 hoặc vì căm ghét mà dùng tay đánh chết người khác, thì kẻ đánh chết người chắc chắn sẽ bị xử tử. Đó là kẻ sát nhân. Khi gặp kẻ đó thì người báo thù huyết sẽ xử tử hắn.
22 Nhưng nếu đó là chuyện bất ngờ và một người xô ngã người khác không phải vì căm ghét, hoặc ném vật gì vào người khác không phải với ác ý,+ 23 hoặc vì không thấy mà khiến một cục đá rơi trúng một người khác, và nếu người đó không phải là kẻ thù của nạn nhân hoặc không cố ý làm hại nạn nhân, trong trường hợp nạn nhân chết, 24 thì dân chúng phải xét xử giữa người gây ra cái chết và người báo thù huyết dựa vào những luật lệ trên.+ 25 Sau đó, dân chúng sẽ giải thoát người ngộ sát khỏi tay của người báo thù huyết và đưa người ngộ sát trở lại thành trú ẩn mà người đã chạy đến. Người ngộ sát phải ở trong thành đó cho đến khi thầy tế lễ thượng phẩm, là người được xức dầu bằng dầu thánh,+ qua đời.
26 Nhưng nếu người ngộ sát đi ra ngoài ranh giới của thành trú ẩn mà mình đã chạy vào 27 và người báo thù huyết tìm thấy người ngộ sát bên ngoài ranh giới của thành trú ẩn rồi giết đi thì người báo thù huyết không mắc tội đổ máu. 28 Người ngộ sát phải sống trong thành trú ẩn cho đến khi thầy tế lễ thượng phẩm qua đời. Sau khi thầy tế lễ thượng phẩm qua đời thì người ngộ sát có thể trở về mảnh đất của mình.+ 29 Trải qua các thế hệ ở bất cứ nơi nào các ngươi sống, đó sẽ là một luật lệ cho các ngươi để xét xử.
30 Hễ ai giết người thì phải bị xử tử vì là kẻ sát nhân+ theo lời của nhiều nhân chứng,+ nhưng không ai phải bị xử tử nếu chỉ dựa vào lời của một nhân chứng. 31 Các ngươi không được nhận giá chuộc mạng sống của kẻ sát nhân đáng chết. Kẻ đó chắc chắn phải bị xử tử.+ 32 Các ngươi không được nhận giá chuộc dành cho người đã chạy đến thành trú ẩn và cho phép người đó trở về sinh sống tại mảnh đất của mình trước khi thầy tế lễ thượng phẩm qua đời.
33 Các ngươi không được làm ô uế xứ mình sinh sống, vì máu làm ô uế xứ,+ và chỉ có máu của kẻ làm đổ máu mới có thể chuộc tội cho máu đã bị đổ ra trên đất.+ 34 Ngươi không được làm ô uế xứ mình sinh sống, là xứ mà ta đang ngự, vì ta, Đức Giê-hô-va, đang ngự giữa dân Y-sơ-ra-ên’”.+